Những tháng ngày lại long đong đẩy đưa nhau mà trôi qua, dạo gần đây mưa theo từng cơnkhông rõ ràng, sáng nắng đến đêm lại lác đác. Chẳng hiểu là mưa của gió mùa hay còn vương vấn của mưa xuân; mưa như vậy làm con người ta cảm thấy khó chịu, ẩm ướt, còn tôi lại nghĩ đó là sự nửa vời của thời tiết. Không lạnh, không nóng, mưa chẳng to, cũng chẳng nhỏ cứ khiến tâm trạng của những kẻ mộng mơ trở nên mơ mộng.
Thoáng chút mà tuổi thanh xuân đã trôi vụt ra khỏi bàn tay, nắm chẳng được buông cũng chẳng xong. Cây cối thì đâm trồi nở lộc lòng người lại còn đang tơ vương những năm tháng sói mòn của quá khứ.
Quẩn quanh trong nhớ thương. Người thì đã có trốn bình yên, vui cười với những thứ mới mẻ xung quanh. Chỉ còn ta vẫn ngốc nghếch với những câu hỏi ngu ngơ ” Anh còn nhớ hay đã quên? Liệu người còn nhớ đến cái ngày mà…”
Nực cười thật, không phải ta đang nhớ người mà ta đang nhớ ta của cái thủa hết mình vì tình yêu, hết mình vì đã tìm được người khiến ta nhớ mong da diết khi đêm về. Không phải ta đang tiếc nuối người mà ta tiếc nuối ta, tiếc ta của cái ngày cười vô tư, khóc cũng không quan tâm đất trời.
Giờ ta đã ở cái tuổi 25, không quá trẻ cũng không phải già. Ta thấy có lỗi với chinh ta vì đang sống nửa vời, chẳng còn có điều gì khiến ta nhớ nhung da diết, chẳng có chuyện gì khiến ta khóc òa như đứa trẻ. Bố mẹ thì mong ta yên ấm, bạn bè thì chờ xem ta kết hôn với ai, người dưng thì nghĩ ta bị hâm vì đến giờ vẫn chưa có người yêu. Ta thì chắc chắn mình bị điên vì chẳng rung động với bất cứ người nào.
Họ đi qua đi lại, rồi lại chẳng có ai ở lại, vì đến chính bản than ta còn không thể giữ ta ở lại với những thứ tình cảm chân thành thì sao có thể ích kỉ để họ mãi bên ta đây. Nếu mình không thể khuyên mình điều gì thì xin đừng bao giờ ép người khác làm thế. Nên chúng ta lại đi qua nhau. Họ là vết thương của ta, ta lại là vết thương của ai đó. Cuộc đời vốn gĩ là sự quẩn quanh của một trò chơi, chính là sự nửa với của một cái ôm với người xa lạ.
25 tuổi, ta đã không còn muốn nghĩ quá nhiều cho chuyện tình cảm, ta nghĩ về những điều khác chân thật hơn. 25 tuối ta đã quên đi những suy tính tuổi trẻ, đã quên đi khát khao về mối tình đầu, cũng lãng quên đi một số chuyện mà không nên quên.
Có lẽ khi ta gặp được một người khi ta ở bên ta thấy mình không phải cô gái 25, thấy ta hình như không cần phải trưởng thành nữa, khiến ta ngừng viết những bài đầy tâm trạng như thế này. Thì ta nghĩ là mình đã hiểu ra. Anh ấy chính là người sẽ ở bên ta đến cuối đời.Mặc dù nụ hôn đầu không khiến tim loạn nhịp, cho dù ta không mất ngủ vì nhớ anh ấy. Nhưng có điều ta biết chắc chắn. Ở bên anh ấy ta sẽ thấy mình là một cô gái hạnh phúc nhất!
Lúc đó ta biết, có lẽ ta đã không cần phải trưởng thành nữa.
Để lại một phản hồi