Viết cho em, người chưa từng chạm tay đến hạnh phúc…

Có lẽ rằng, mọi thứ trong cuộc sống của em không phải quá sức tồi tệ nhưng thực sự không mấy dễ dàng nhỉ? Thời gian trôi qua, nỗi buồn tưởng chừng bất tận ngày xưa ấy cũng dần bị xóa mờ, ngỡ rằng tất cả đã qua thì nỗi buồn mới lại chen chân vào cuộc sống của em.

Hình như rằng em chẳng có duyên với hạnh phúc cũng chẳng có phận với nụ cười. Cuộc sống có bao nhiêu áp lực là bấy nhiêu phiền phức ập đến với em. Thời gian thì nhanh, lòng người thì hối hả, mệt mỏi rồi cũng chẳng biết lấy cái gì ra để làm điểm tựa. Muốn có ai đó cạnh bên cho em mượn bờ vai dựa vào phút chốc mà dường như lại quá xa vời.

Có những ngày lạc trôi chênh vênh đến vậy, muốn bước cũng chẳng biết bước đi đâu, muốn lùi cũng chẳng thể lùi lại hay đơn giản chỉ muốn khóc thôi cũng chẳng có lý do để khóc. Mệt mỏi là thật, áp lực là thật và tuyệt vọng cũng là thật. Chẳng biết tại sao mọi chuyện cứ ngày một tệ thêm như vậy.

Em đáng ra phải nên mạnh mẽ hơn thế, tin vào mình hơn thế, độc lập vững vàng khi không có anh kề bên. Tự lo tốt phần việc của mình, miễn sao anh vẫn còn ở đó, còn rất gần bên em, sẵn sàng bước đến, và vẫn còn có những giây phút kề cạnh nhau, dựa vào nhau, ôm lấy nhau, mỉm cười.

Em đáng ra không nên đòi hỏi quá nhiều điều không thật sự cần thiết. Đáng ra không nên nặng lòng quá nhiều chuyện được mất, hơn thua. Đáng ra phải quan tâm, cảm thông cho anh nhiều hơn. Để yêu thương trong anh chẳng phai nhạt dần, rồi bất lực đi đến bước lụi tàn rỗng không.

Vậy tất cả những điều đó đều là sai em sao? Thực sự chỉ muốn xé nát cái mớ suy nghĩ hỗn độn này, xé luôn bao ưu tư bấy lâu nay nay mà sao khó đến vậy. Người ta bảo ông trời rất công bằng nhưng hình như sự công bằng của ông ấy đã ban phát cho người ta hết mất cả rồi.

Và em sai, em biết sai rồi, khi cứ trẻ con, yếu mềm như vậy. Cứ buồn, cứ tủi, cứ âu lo muộn phiền. Khiến ta bên nhau dần chẳng còn những tiếng cười vui, thoải mái, ngày càng xuất hiện nhiều hơn những chán nản, tiếng thở dài.

Em chưa từng cầu xin mọi chuyện đều tốt đẹp mà chỉ dám mong rằng nó xảy đến theo cách nào đó nhẹ nhàng nhất…

Vậy mà kết quả thì vẫn chỉ là em cộng với màn đêm và nỗi buồn bất tận mà thôi…

Trân Trân – Dear.vn

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.